Đôi mắt của tâm hồn Hãy tin tưởng vào chính mình,
hãy mở rộng trái tim và để tâm hồn thể hiện tất cả...
Từ khi sinh ra, tôi đã có đôi mắt không bình thường như những người khác. Chúng lệch nhau và không cùng nhìn về một hướng. Tôi không thể nhìn thấy xung quanh một cách bình thường. Khi biết bò, tôi luôn va đầu vào tường hoặc chân bàn, cạnh ghế. Đến khi biết đi lẫm chẫm, mọi việc còn tồi tệ hơn khi tôi cứ lọang chọang như kẻ say. Ngày nào người tôi cũng có những vết tím bầm do va vấp. Một ngày kia, mẹ dẫn tôi đến cửa hàng nhạc cụ trên phố, tình cờ tôi chạm tay vào một cây đàn dương cầm, vài phím đàn dưới tay tôi vang lên. Một cảm xúc rất lạ dâng lên trong tôi. Từ đó, tôi bắt đầu say mê học đàn dương cầm. Các nốt đen, nốt trắng trên những bản nhạc làm tôi thích thú, say mê. Chẳng bao lâu, tôi đã có thể chơi được những bản nhạc cổ điển mà mẹ yêu thích. Đối với tôi lúc ấy, hạnh phúc là được đắm chìm trong những âm thanh tuyệt diệu của tiếng đàn dương cầm. Và trong tim của cậu bé mười tuổi như tôi, cây đàn dương cầm trở thành một vật không thể xa rời. Rồi một tai nạn đột nhiên xãy đến. Hôm ấy, tôi ra vườn chơi và mãi mê nhặt xác những chú ve ở đó, không để ý đám mây đen kịt giăng ngang bầu trời. Khi cơn mưa bắt đầu ập xuống, tôi mới luống cuống chạy vào nhà. Đôi chân loạng choạng của tôi đã vấp phải gốc cây gần đó. Ầm ! Tôi chẳng nhớ gì ngỏai một cơn đau không thể tả ở mắt, chạy lan đến đầu làm tôi ngất lịm. Một màu tối đen bao trùm. Tôi được chuyển tới bện viện và ra về với hai miếng băng trên mắt. Nghĩ đến buổi biểu diễn âm nhạc đầu tiên tôi được mời tham gia ở trường, tôi òa khóc. Thấy tôi chán nản, mẹ quyết tâm bắt tôi phải biểu diễn trogn chương trình đó. Tôi tuyệt vọng la lên : - Mẹ khôgn hiểu à, con không thể làm được vì không thể nhìn bản nhạc và phím đàn. Con phải làm sao đây ? - Con chỉ việc đàn như trước giờ con đã từng làm. - Mẹ trả lời đơn giản. - Mẹ không thể hiểu được đâu. Con không làm được ! - Tôi cay đắng nói trong nước mắt - Con không nhìn được mà ! Mẹ ngồi xuống cương quyết : - Con không cần nhìn. Con đã chơi bản nhạc ấy cả ngàn lần rồi ! - Và mẹ đặt tay lên ngực tôi - Con hãy tin vào bản thân mình. âm nhạc ở ngay trong tim con. hãy để mọi người biết điều đó ! Tôi lặng thinh không nói gì, hai tay mò mẫm cây đàn thân quen.Chợt có một điều gì đó dâng lên trong lòng tôi - một cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm. Tối hôm đó, cô giáo dắt tay tôi bước lên sân khấu, tay tôi run lên vì hồi hộp. nhưng khi tôi chạm vào những phím đàn thì kỳ diệu thay, mọi lo âu biến mất. Âm nhạc như tuôn trào từ trong tim tôi. Chưa bao giờ tôi chơi hay như đêm đó. Sau buổi biểu diễn. mọi người vây quanh tôi chúc mừng. Mẹ ôm chặt tôi trong nổi vui sứơng, hạnh phúc. Bàn tay ấm áp của cô giáo nắm lấy tay tôi. Một người bạn đến bên tai tôi thì thầm : - Làm sao cậu có thể chơi hay đến thế khi cậu không thể nhìn thấy gì chứ ? Tôi mỉm cười : - Cậu có tin là tớ còn có một đôi mắt khác nữa không?
Hoa Phượng Theo A Cup of Comfort
Nỗ lực có giá trị nhất
Sự nổ lực có giá trị nhất
không phải là khi mọi thứ
đến với bạn dễ dàng
mà chính là lúc bạn gặp phải
hoàn cảnh khó khăn nhất
Trey và tôi đã trở thành những người bạn thân thiết ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, khi anh ấy tự nguyện bẽ đôi phần bánh mì của mình và chia cho tôi một nữa.
Trey có trí tuệ không phát triển như người bình thường. Vào những ngày đầu của tôi ở bậc đại học, mẹ Trey hay nhờ tôi cùng đi chơi với Trey vào mỗi thứ Bảy và bà trả lương cho tôi như một công việc làm thêm. Tôi đồng ý, nhưng không phải vì tiền lương mà là vì với tôi, Trey là một người bạn thật đặc biệt, Chúng tôi thường đến thư viện, ghé qua những cửa hiệu thú nhồi bông hoặc đơn giản chỉ là đi dạo quanh công viên vì thực ra "công việc" chủ yếu của tôi là giúp Trey hòa nhập với xã hội và bợt đi cảm giác đơn độc.
Mỗi khi đi dạo, Trey thường vui cười một cách hồ hởi, nếu bất chợt thấy một người nào đó đang nhìn cậu. khi tập chạy xe đạp, Trey chật vật giữ thăng bằng và cứ bị ngã liên tục. Mỗi lần như vậy tôi lại bảo Trey :
- Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào !
Mọi việc cứ thế tiếp diễn cho đến ngày hè năm đó, tôi bị gãy chân trong một trận thi đấu bóng rổ. Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong bệnh viện với cái chân bó bột nhức buốt, tòan thân mệt mõi rã rời. Trey đã ở bên giường tôi tự lúc nào.
- Chào cậu !
- Chào Trey ! - Tôi nói một cách yếu ớt
- Đứng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào ! - Trey lặp lại những lời quen thuộc tôi thường động viên cậu.
Với Trey, cuộc sống mới đơn giản làm sao ! Còn với tôi chỉ cần nghĩ đến mình sẽ không được tham gia những cuộc thi thể thao, tôi đã như muốn khóc.
Hai tháng sau, tôi vứt bỏ cặp nạng và bắt đầu tập đi lại. Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường quen thuộc. Trey đi bên tôi, thỉnh thỏang cậu nhảy tung tăng một cách hứng khởi. Có lúc Trey bị vấp vào chân mình và ngã xuống đường.
Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào ! - Trey tự nói với mình một cách tự tin và đứng dậy phủi đất bám vào đầu gối. Trey không bao giờ bỏ cuộc cả.
Cuối cùng, sau nhiều tháng nổ lực tập luyện, tôi được chọn tham gia cuộc thi chạy 300 mét vượt rào ở trường. Bố mẹ tôi và Trey đến khán đài cổ vũ cho tôi. Tôi tự nhủ mình nhất định phải thật nổ lực giành chiến thắng. Khi tiếng súng lệnh xuất phát vang lên, tôi lao về phía trước và cảm thấy chân mình như căng ra theo mỗi bước chạy. Mặc kệ cơn đau tăng dần ở mắc cá chân, tôi cố gắng chạy nhanh hơn. Nhưng càng lúc tôi càng bị rớt lại đằng sau; từng người, từng người một vượt qua tôi thật dễ dàng.
Cả khán đài reo hò và cổ vũ cho người dẫn đầu. Năm ngóai khi tham gia cuộc thi này, tôi cũng đã từng được cổ động như vậy. Còn giờ đây, tôi lại là người chạy cuối cùng trong cuộc đua. Tôi chán nản định bỏ cuộc. Chợt tôi nghĩ đến Trey, cậu ấy không may mắn như tôi, thậm chí không giống một người bình thường nhưng chưa bao giờ cậu ấy bỏ cuộc. Và bỗng nhiên tôi thấy khó khăn của mình trở nên nhỏ bé. Với tất cả quyết tâm và nổ lực, tôi lao về phía trứơc. Tôi ước mình có một sức mạnh thần kỳ để vượt qua những người đang dẫn đầu và chạm đích đầu tiên, nhưng tôi đã không thể làm được điều đó. Tôi về chót một cách rất khó khăn, về chót trong cuộc thi mà năm ngoái tôi đã lập kỷ lục. Nhìn lên khán đài, tôi thấy bố mẹ và Trey đang đứng cổ vủ cho tôi nhiệt tình hơn cả những lần tôi dành chiến thắng.
Sự cổ vũ ấy cho tôi hiểu, sự nổ lực của mình còn đáng giá hơn cả những chiếc huy chương. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bởi nổ lực có giá trị nhất không phải là khi mọi thứ đến với tôi thật dễ dàng, mà chính là lúc tôi gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất.
Điều kỳ diệu của niềm tin
Không bao giờ, không bao giờ,
Không bao giờ được đầu hàng
Nhiều năm về trước ở Elkhart, có hai anh em nọ được một trường học thuê làm công việc nhóm lửa lò sưởi trong các phòng học vào mỗi buổi sáng.
Một buổi sáng lạnh kẽo, sau khi đã chất củi vào lò, hai cậu bé lấy dầu hỏa rưới lên củi và bật lửa. Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả tòa nhà cũ kỹ. Vụ hỏa họan đã cướp đi sinh mạng của người anh và làm bõng nghiêm trọng đôi chân của người em trai. Nguyên nhân của vụ hỏa họan là do hai cậu bé đã lấy nhầm thùng đựng xăng gần đấy.
Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật căt bỏ đôi chân của cậu bé. Cha mẹ em chóang váng. Họ đã mất một đức con trai, giờ đây, đứa còn lại cũng có khả năng bị tàn phế. Nhưng họ không mất niềm tin. Họ xin bác sĩ hõan lại cuộc phẩu thuật. Suốt hai tháng liền, họ cùng các bác sĩ cố làm hết sức để cứu chữa đôi chân của cậu bé. Trong suốt thời gian đó, họ truyền cho cậu bé niềm rằng sẽ có ngày em đi lại được.
Các bác sĩ đã không cắt bỏ đôi chân của em. Tuy nhiên chân phải của em teo lại, co rút lên cao, còn các ngón chân trái gần như bị cháy mất hết cả. Dẫu đau nhức, cậu bé vẫn quyết tâm phải tập luyện mỗi ngày. Cuối cùng em cũng chập chững được vài bước đi đau đớn. Nhiều năm sau, dù hồi phục chậm, nhưng cậu trai trẻ ấy cũng bắt đầu tự đi bằng đôi chân của mình mà không cần chống nạng. Một vài năm sau nữa, cậu lại có thể chạy bộ trong sự khâm phục của nhiều người.
Chàng trai có quyết tâm mãnh liệt ấy vẫn cứ chạy,chạy mãi, và đôi chân tưởng chừng phải cắt bỏ nàgy trứơc đã giúp anh lập kỷ lục điền kinh thế giới. Anh được biết đến như là " nguời nhanh nhất thế giới " và được tôn vinh vận động viên điền kinh của thế kỷ tại quãng trường Madison.
Tên anh là Glenn Cunningham.
Âm thanh của sự kiên trì
Lòng kiên trì và tình thương yêu có thể giúp con người vượt qua bất kỳ thử thách nào
Khi mới lên bốn, tôi đã bị bệnh bại liệt. sau nhiều tuần nằm viện, tôi được trở về nhà, nhưng phải nằm trên chiếc giường có chấn song được mẹ thuê từ bệnh viện. Bố đi làm, mẹ ở nhà nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc cho tôi.
Mỗi ngày hai lần, mẹ bế tôi đi tắm rửa và tập những bài tập mà bác sĩ chỉ định. Với tôi, những ngày tháng đó thật kinh khủng. Tôi không thể ra sân chơi đùa cũng lũ bạn hay làm bất cứ điều gì tôi muốn. Thứ duy nhất tôi có là một quả bóng dùng để luyện tập cử động cho các ngón tay. Chán nản vì đôi tay nhỏ bé, yếu ớt của mình không thể nắm chặt quả bóng, nhiều lần tôi đẩy nó rơi xuống đất. Những lúc như thế, mẹ nhặt quả bóng lên và dịu dàng bảo : "Cố gắng bóp quả bóng con nhé ! Rồi con sẽ được đi chơi như các bạn!"
Trong bài tập hàng ngày, mẹ thường đặt hai ngón tay trong lòng bàn tay tôi, và bảo tôi cố nắm chặt khỏang mười lần. Mẹ hy vọng mỗi ngày có thể cảm nhận tay tôi nắm chặt hơn một tí, nhưng thường cảm giác đó chỉ có trong những lần nổ lực đầu tiên.
Một hôm, sau giờ làm, bố mang về một chú khỉ đồ chơi nhỏ. Chú khỉ mặc bộ quần áo len đỏ xinh xắn, trước ngực mang một cái trống nhỏ xíu. Hai bàn tay chú đang trong tư thế sắp gõ xuống trống. sau lưng chú khỉ có ống cao su nối với một quả bóng nhỏ. Bố hướng tôi cách điều khiển nó. Nếu bóp mạnh quả bóng, hai tay chú khỉ sẽ vỗ vào mặt trống, tạo ra tiếng bùm bùm, chách chách rất vui tai.
- Nào ! con hãy thử nó xem, con ! - Bố ân cần đặt quả bóng vào bàn tay thẳng đờ của tôi.
Tôi cố bóp nhưng chú khỉ không hề cử động. Tôi dồn hết sức vào bàn tay và cố bóp thêm lần nữa. Một tay chú khỉ hạ xuống dần, nhưng không đủ mạnh để trái bóng phát ra âm thanh nào rõ cả. mặc dù vậy, mẹ cũng reo lên sung sướng :
- Tốt rồi con, cố hơn một chút nữa đi !
Mẹ đặt bàn tay ôm trọn lấy tay tôi, bóp mạnh. bùm bùm.
- lần nữa đi mẹ ! - Tôi dịu dàng nhìn mẹ.
Mẹ dịu dàng bóp bàn tay tôi. Bùm bùm. Thêm một lần nữa. Chách chách.
- Nào, con hãy làm như mẹ xem !
Tôi cố sức một lần. bùm bùm. Trống đã vang lên.
- Con đã làm được rồi, mẹ ơi! - Tôi lại bóp tiếp. Bùm bùm. Chách chách. - Con có thể làm được rồi ! - Tôi phấn khích la to.
Từ đó, tôi say xưa tập luyện. TIếng trống dần dần vang đều, nhịp nhàng như một bản nhạc. Hết tay phải rồi chuyển sang tay trái. Đôi lúc tôi cũng thấy chán nhưng nhìn gương mặt rạng rỡ, tràn đầy hy vọng của bố và mẹ mỗi khi tiếng trống vang lên là tôi lại cố gắng.
Một buổi tối, khi bố vừa chợp mắt sau một ngày làm việc vất vả, tiếng trống vang lên làm bố thức giấc. Bố ngồi dậy nhìn tôi mĩm cười. Tôi hối hận :
- Con đã làm bố thức giấc phải không ? Con xin lỗi bố ! Con sẽ không bóp quả bóng vào những lúc bố ngủ nữa đâu ạ !
- Bố xoa đầu tôi, giọng bố bỗng ấm áp hơn bao giờ hết :
- Không đâu, con ạ ! Con hãy tập bất cứ khi nào con muốn. Tiếng trống đó chính là kết quả của lòng kiên trì. Đừng vì bất cứ điều gì mà từ bỏ lòng kiên trì con nhé !
Sau đó tôi được phục hồi từ từ. Tôi đã từng bước chiến thắng được bệnh bại liệt - một việc tưởng chừng như không thể. Bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết. âm thanh của những ngày đó cứ vang mãi trong tôi, sau này và trong mọi lúc, như một sự khuyến khích mỗi khi tôi gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào.
Theo The Grieving Souls
Chiếc dù màu đỏ
Với niềm tin bạn có thể thấy được những điều vô hình
Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải ghánh chịu nạn hạn hán kéo dài nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có lấy một giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn do cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nức nẻ, khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu héo khô.
Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu họach thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây cũng sẽ bị đe dọa một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời cầu khẩn mà thương tình đổ mưa xuống.
Tối hôm đó, tất cả dân làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa, mãi mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ.
Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sư hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang cầu nguyện - bình thãn, thánh thiện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé lả một chiếc dù màu đỏ - chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ. Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần không ở đâu xa, mà chính là đây.
Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vàng chuẩn bị trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng buớc ra làn mưa.
Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin vào những lời cầu nguyện của mình.
Hoa Phượng
Theo Viva Consuling
Khát vọng của nàng Violet
Khao khát là khởi đầu của mọi thành công.
Ước mơ là khởi đầu hành trình vượt ra khỏi những khuôn khổ
-Napoleon Hill-
Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.
Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở : " So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình đuợc làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi".
Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ :
- Chuyện gì xãy ra với con vậy ?
Nàng Violet cất giọng tha thiết :
- Con biết Bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin Bà hãy biến con thành Hoa Hồng !
Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa :
- Con có bóêt mình đang đòi hỏi điều gì không ? Một ngày nào đó con sẽ hối hận đấy.
Nhưng Violet vẫn một mực nài nĩ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.
Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các nhánh cây,làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những lòai hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.
Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cành hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng - là Violet ngày nào - thương xót :
- Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy !
Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào :
-Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoãi mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đãn ngẫng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe đuợc lời thì thầm của chị gió và vui đùa với các chị Sương Mai. Tôi có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã được đi đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện đuợc ứơc mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi.
- Tuyết Nhi-
Theo The Meaning of life
Mọi vật đều có mục đích
Có một bà lão gánh hai thùng nước bằng hai vai, một thùng nguyên vẹn còn thùng kia có vết nức dài. Vềt nức làm nước từ trong thùng chảy ra ngoài và khi tới nhà chỉ còn lại một nữa trong khi thùng kia nước vẫn còn nguyên vẹn.
Hai năm trôi qua ngày nào bà lão cũng gánh một thùng rưỡi nước khi tới nhà. Thùng nguyên vẹn luôn tự hào , trong khi thùng kia thì tủi thân vì sự khiếm khuyết của mình. Cuối cùng nó lấy hết can đảm để nói với bà lão rằng bởi vì vết nức này mà nước chảy ra ngoài và nó cảm thấy hổ thẹn. Bà lão cười và chỉ nó thấy những cánh hoa mọc bên lề đường nơi bên dưới của nó , điều này không có ở thùng bên kia. Sau đo' bà nói : bởi vì thấy được sự khiếm khuyết này , nên bà đã gieo hạt giống hoa bên này mà không gieo bên kia và hàng ngày nó đã tưới làm xanh tốt những đóa hoa đó. Hai năm nay , nhờ sự rò rỉ này mà bà có những đóa hoa trên bàn ăn lúc nào cũng xinh đẹp và ngôi nhà lúc nào cũng đượm mùi hương.
Khuyết điểm có trong chúng ta, nhưng những cái ấy làm cuộc sống chúng ta đẹp đẻ và cao thượng hơn và hãy nhìn thấy sự tốt đẹp từ những khiếm khuyết đó, cũng như bài học của cái thùng này.
Thiên thần tuyết
Đôi khi tình yêu chỉ thể hiện trong khỏanh khắc
song sức mạnh của khỏanh khắc ấy
sẽ mãi trường tồn, vượt qua mọi rào cản
ranh giới của cuộc sống
Từ khi còn rất bé, tôi đã thích mùa đông. Tôi yêu tuyết, và thích được chơi đùa trong không gian trắng xóa như vô tận ấy. Tôi yêu cả hương vị thơm tho ấm nóng của tách sô-cô-la tuyệt vời mà bà hay pha cho tôi mỗi lần tôi bị lạnh cóng và run lên vì rét sau khi đi trượt tuyết về.
Nhưng mùa đông chẳng bao giờ chịu đổ tuyết đúng vào ngày sinh nhật của tôi, dù tôi được sinh ra vào ngày đầu mùa đông. Sinh nhật lần nào cũng thế, tôi thức dậy thật sớm, chạy ngay đến cửa sổ, mong nhìn thấy dù chỉ thóang chút những bông tuyết bé xíu. Nhưng tuyết chỉ bắt đầu rơi sau sinh nhật tôi và vội vã tan nhanh trứơc những tia nắng ấm áp của mùa xuân. Ngày ấy, tôi thường giận dỗi hỏi bà tại sao tuyết không chịu xuất hiện đúng sinh nhật tôi. Bà không trả lời chỉ mỉm cười bảo tôi đa cảm.
Một ngày kia, bà bảo tôi rằng bà vẫn có cách làm cho sinh nhật của tôi có tuyết, để tôi sẻ có một sinh nhật trọn vẹn nhất, hạnh phúc nhất. Tôi mừng rỡ, cảm ơn bà rối rít.
Thế nhưng, năm đó, trứơc khi kịp mừng sinh nhật tôi, bà đã qua đời. Trong khi tôi không chỉ có nỗi đau mất mát, mà còn đan xen chút dỗi hờn về lời hứa chưa tròn.
Rồi sinh nhật tôi cũng đến. Tôi không còn nghĩ đến những bông tuyết trong ngày hôm ấy như những năm trứơc nữa. Tôi nghĩ đến bà, đến lần sinh nhật đầu tiên không có bà. Tôi buâng khuâng nhìn ra cửa sổ. Bỗng nhiên tôi trông thấy những bông tuyết trắng muốt bé li ti đang từ từ rơi xuống ngòai sân - những bông tuyết đầu mùa tinh khiết ! Tôi sung sướng chạy vòng quanh, giơ tay hứng từng bông tuyết trắng muốt, giống như đứa trẻ lần đầu được thấy tuyết rơi.
Ông tôi bước ra sân, bảo có một món quà dành cho tôi. Tôi ngạc nhiên vì trứơc đó ông đã tặng quà cho tôi rồi. Ông đưa tôi một chiếc hộp nhỏ, được gói trong lớp giấy có hình những bông tuyết. Chiếc hộp trong củ kỹ, màu giấy trắng ngà. Tôi hồi hộp mở quà. Giữa những lớp đệm trắng là một bông hoa tuyết bằng pha lê lấp lánh, đẹp đẽ đến xao lòng, cùng với một tấm thiệp nhỏ với dòng chữ " Chúc mừng sinh nhật cháu ".
Ông cho biết đó là món quà sau cùng mà bà đã chuẩn bị cho sinh nhật lần thứ mười sáu của tôi. Bà muốn biến ước mơ được nhìn thấy tuyết trong ngày sinh nhật của tôi thành hiện thực. Tôi ôm chầm lấy ông, bật khóc và khẽ thầm thì lời cảm ơn, lời cầu nguyện dành cho bà. Bà mãi là thiên thần, thiên thần tuyết của tôi.
Như Quỳnh
Theo Viva Consulting
Nhà văn tí hon
Sau một tai nạn xe hơi, các các sĩ nói cậu bé Alex sẽ bị liệt vĩnh viễn từ cổ trở xuống. Và để duy trì cuộc sống, cậu cần phải được chăm sóc hòan tòan, phải di chuyển bằng xe lăn và sử dụng ống thở.
Alex được chuyển sang bệnh viện chúng tôi để hổ trợ phục hồi các chức năng bằng phương pháp tâm lý. Trứơc kia, Alex là một cậu bé hiếu động ham chơi,, thích chạy nhảy như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Còn giờ đây, cậu bé nằm bất động trên giường, trông như một thiên thần nhỏ với vầng tráng cao, mái tóc đen nhánh và đôi mắt xanh thăm thẳm.
- Alex, - Một hôm, tôi nhẹ nhàng mở lời - Cháu có muốn nghe chú kể chuyện không ?
Không nói được gì, Alex khẽ gật đầu.
Ngày xửa ngày xưa, có một người chuyên bán nón. Một ngày kia, ông ngủ quên dưới gốc cây ven rừng.
Tôi bắt đầu kể cho cậu bé nghe câu chuyện dân gian quen thuộc này, vừa minh họa bằng tay, tôi nằm vắt chân, giả vờ ngủ khò như ông lảo.
- ... Khi tỉnh giấc, những cái nón của ông đã biến đâu mất. Thì ra lũ khỉ trên cây đã lấy cắp những cái nón khi ông ngủ, rồi mỗi con đội một cái nón trên đầu...
Tôi giả bộ như thật, giậm chân thình thịch, giận dữ vung nắm đấm vào lũ khỉ tưởng tượng :
- lũ khỉ kia, trả nón lại cho tao mau lên !
Trong khi kể chuyện, tôi để ý nhìn Alex. Cậu bé thích thú theo dõi từng cử chỉ và nét mặt của tôi. Hai lần, tôi thấy cậu mấp máy như muốn nói điều gì. Khi tôi đề nghị kể một cau chuyện khác , Alex gật đầu nhè nhẹ.
- Alex, câu chuyện này tên là Gia Đình Nhà Gấu, cháu đã nghe bao giờ chưa ?
Alex gật đầu. Tôi bắt đầu kể :
- Một ngày kia, gấu mẹ đang ở trong bếp nấu món... - Tôi dừng lại, nhìn Alex. Cậu bé mấp máy môi :
- ...Súp đậu...
Tôi nhìn Alex khích lệ :
- Đúng rồi, Gấu Mẹ đang nấu món súp đậu mà lũ Gấu Con thích nhất. Nhưng món súp mà mới nấu xong thì rất .... - Tôi lại dừng, nhìn Alex chờ đợi. Ngay lậo tức, Alex tiếp lời :
- ....nóng.
Cứ như thế, cả hai chúng tôi cùng nhau kể tiếp câu chuyện. Tôi biết rằng điều đó rất tốt cho Alex, vì khi cậu dùng khí quản của mình để phát âm, thì phổi cũng họat động để lấy oxy. Đôi môi xinh xắn cong tròn nói từng tiếng :
- Gấu Bố (Alex hít hơi) và Gấu Mẹ ... dẫn Gấu Con ... đi chơi trong rừng.
Đây là một kỳ công mà Alex thực hiện được kể từ khi vào bệnh viện : nói trọn một câu. Mẹ cậu bé cười rơi nước mắt vì sung sướng,. Lần đầu tiên bà nghe được giọng nói của Alex kể từ khi cậu gặp tai nạn.
Mỗi ngày, tôi đều đến và cùng Alex kể bao nhiêu là chuyện, từ chuyện cổ tích đến chuyện thần thọai hay phiêu lưu mạo hiểm. Khả năng phát âm của cậu bé tăng giần một cách đáng kinh ngạc theo thời gian. Cậu đã có thể kể trọn một câu chuyện bằng một giọng rỏ ràng. vài bác sĩ và y tá cũng dành thời gian lắng nghe thật thích thú và cho ý kiến về từng câu chuyện của Alex.
Một ngày nọ, khi tôi chuẩn bị rời phòng bệnh của Alex, cậu bé hào hứng nói :
- Chú Michael, chú có muốn nghe cháu kể một câu chuyện không ?
Tôi dừng lại, đến bên giường cậu :
- Đương nhiên rồi, cháu kể cho chú nghe nào !
Alex thì thầm vẻ bí mật :
- Câu chuyện này chú chưa nghe bao giờ, vì nó mới xuất hiện trong đầu cháu đấy ! - Rồi cậu bé bắt đầu :
- Ngày xửa ngày xưa ....
Đột nhiên tôi nảy ra ý định sẽ ghi lại câu chuyện này của Alex, nên vội vàng lấy giấy bút. và cứ thế mỗi ngày, Alex tưởng tượng ra một câu chuyện và kể cho chúng tôi nghe. Tôi khám phá ra trí tưởng tượng của cậu bé thật phong phú, như một nhà văn bẩm sinh vậy.
Hai tháng sau, Alex xuất viện. Mọi người trong bệnh viện đều đến chào tạm biệt cậu bé thông minh và đáng yêu này. Tôi đặt vào tay Alex cuốn sổ nhỏ chứa tất cả những câu chuyện cậu kể mà tôi đã ghi lại :
- Alex, cháu đã trở thành một nhà văn, một nhà văn thật sự đấy ! Đây là tác phẩm của cháu !
Thật hả chú ? - Alex cười thật tươi, đôi mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh.
Alex vẫn nằm yên bất động trên xe lăn, nhưng cậu đã thật sự làm nên phép lạ khi cậu không chịu giam cầm bản thân vào cơ thể bất động ấy. Alex đã có thể bay thật xa, đưa trí tưởng tượng của mình đến một thế giới đẹp đẽ, an lành và hồn nhiên của những câu chuyện cổ tích.
Hoa Phượng
Theo Living Your Dreams
Cuộc sống thật kỳ diệu biết bao phải không các bạn?!